Chương 7: Nhiệm vụ thứ hai. [Đã beta]


BIẾN THÁI

Tác giả: Quỷ sách
Edit: Mạc Vô Thần
Beta: Salies

68460_290231274419038_460332719_n

        Chương 7: Nhiệm vụ thứ hai.

Nếu không biến thái công khai, thì cũng biến thái ngầm.(1)

Vết thương trên người Tô Bắc bị nhiễm trùng, bây giờ cậu đang phát sốt.

Cậu cố gắng chống đỡ cơ thể suy yếu đến tiệm mua thuốc giảm nhiệt cùng thuốc hạ sốt, sau đó ngã cả người lên chiếc giường của khách sạn.

Tô Bắc không thể về nhà, nếu như bị đưa đến bệnh viện, những vết thương trên người cậu sẽ bị phát hiện.

Tay Tô Bắc run rẩy đưa viên thuốc vào miệng, sau đó dùng nước ấm nuốt xuống.

Cơ thể lúc lạnh lúc nóng, Tô Bắc vài lần cảm thấy có vài tiếng ong ong vang vọng bên tai.

Ý thức cậu nửa tỉnh nửa mơ, chưa được tỉnh táo.

May thay, thân thể này vẫn đang trong giai đoạn dồi dào sức khỏe của tuổi thiếu niên, bị hành suốt một đêm, cơn sốt bắt đầu lui xuống.

Tô Bắc cởi bộ quần áo dính đầy mồ hôi, để cơ thể trần đi vào phòng vệ sinh.

Chỉ với vài bước đi này, cậu đã phải dùng hầu như toàn bộ sức lực còn lại.

Tô Bắc tắm rửa sạch sẽ,cả người mệt mỏi dần cảm thấy thoải mái hơn.

Cậu khoác áo ngoài vào, trước khi vào phòng vệ sinh Tô Bắc đã gọi cho phục vụ phòng mang thức ăn lên.

Cậu ăn cháo rau mà không nếm nổi mùi vị.

Tay La Đồng bị chém.

Cho dù cậu không hoàn thành nhiệm vụ, nhưng kết quả cuối cùng vẫn giống nhau.

Cơ thể cậu đến giờ vẫn còn âm ỉ đau.

Tô Bắc đột nhiên nhớ tới, thời điểm sắp sửa ngất xỉu, cậu có nghe biến thái nói một câu.

Anh ta đã nói gì?

Tô Bắc nghĩ nghĩ, hình như là: “…… Buông tha cậu.”

Tô Bắc im lặng một lát.

Chỉ cần vài lời như thế, cậu cũng hiểu được hàm ý trong đó.

Cơn ác mộng vào buổi tối hôm đó, giống như một bữa sáng khai vị, thậm chí còn không tính là trừng phạt.

Biến thái đang ở một góc tối, nhìn cậu, nói với cậu rằng:

–Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng.

Không có tiếp theo.

Tô Bắc hít sâu một hơi, trên khuôn mặt tái nhợt chỉ còn sự thờ ơ, lạnh lùng.

Cậu mở ra điện thoại, trong di động có vài tin nhắn chưa được đọc.

Tô Bắc nhìn đến dãy số quen thuộc, bấm vào, có vài dòng chữ hiện ra.

– Nhiệm vụ thứ hai: Khống chế mạng lưới thuốc phiện ở trường học A.

Trong mắt Tô Bắc lóe lên một tia tàn khốc khó hiểu, tên biến thái này biết rất nhiều chuyện, chỉ mới vài ngày trước, Tô Bắc chỉ là một học sinh bình thường, căn bản không biết rằng vườn trường tĩnh lặng như thế lại ẩn nấp một mạch nước ngầm màu đen.

Tên biến thái kia dường như muốn bức bách Tô Bắc tiến lên phía trước.

Khống chế được mạng lưới thuốc phiện ở trường học A sao? Cái nhiệm vụ thứ hai này so với cái cái thứ nhất càng khó.

Thuốc phiện lặng lẽ, không một tiếng động khuếch tán tại nơi này, có rất nhiều học sinh bị nghiện.

Có lẽ cả thầy giáo cũng vậy, Tô Bắc đăm chiêu suy nghĩ.

Nhìn lại tin nhắn của tên biến thái, Tô Bắc giờ đã có thể ngửi thấy một mùi hôi thối phát ra từ dưới vực sâu.

Trên phần mộ mạnh mẽ nở ra một đóa hoa ác ma.

Cho dù đã biết rõ kết quả, Tô Bắc vẫn không thể từ chối, thậm chí còn phải vắt óc suy nghĩ cách hoàn thành nhiệm vụ.

Muốn hoàn thành nhiệm vụ thứ hai này, nhất định phải thành nội gián.

Việc đầu tiên là tiếp xúc với thành viên bên trong mạng lưới, sau đó chậm rãi xâm nhập, ít ra lúc này đây tên biến thái cũng không đưa ra hạn thời hạn hoàn thành.

Cậu uống thêm một viên thuốc, vì vừa mới ngủ xong, tinh thần đã trở nên tốt hơn, cậu đi tới trường học.

Tô Bắc đã xác định được người cậu cần tìm là ai.

Bây giờ là buổi chiều, ánh nắng trong suốt khiến cho cả ngôi trường có vẻ yên tĩnh mà an tường.

Tô Bắc thừa dịp lúc tan trường, vào phòng học.

Cậu roèn roẹt viết vài dòng trên tờ giấy trắng, đưa cho một nam sinh bên cạnh.

Người nọ có vẻ hoài nghi nhìn cậu một cái, mở tờ giấy ra, cho đến khi xem hết nội dung trên đó, sắc mặt đại biến, lập tức xé tờ giấy kia thành nhiều mảnh nhỏ.

Tên nam sinh này chính là bạn học đã cùng La Đồng đi tới sòng bạc đêm đó, tên Từ Thông.

Tô Bắc lại lấy một tờ giấy viết vài dòng, đưa cho hắn.

Bấy giờ Từ Thông nhìn cũng chẳng nhìn, chỉ dùng ánh mắt âm ngoan trừng Tô Bắc một cái, Tô Bắc cũng không để tâm, loại ánh mắt này, so với tên biến thái luôn mang cảm giác áp bách cường đại, thật sự chả là cái thá gì.

Chờ tất cả người trong phòng bước ra khỏi lớp, Từ Thông đứng lên, cả người đụng mạnh vào bàn, làm cho mấy quyển sách rơi xuống đất.

Tô Bắc cúi người nhặt mấy quyển sách, đặt lại trên bàn Từ Thông.

Miệng Từ Thông giật giật, dường như muốn nói cái gì, hắn dùng ánh mắt ra hiệu Tô Bắc mau đi ra ngoài.

Hai người một trước một sau thong thả lên tầng thượng trường học.

Tay Tô Bắc tựa trên lan can, nhìn con chim ở xa xa bay ngang qua một rừng cây.

“Tôi muốn mua thuốc để nâng cao tinh thần.” Tô Bắc thấp giọng nói: “Tôi biết mấy người có, La Đồng từng nhắc qua.”

“….. Cái thằng ngu La Đồng.” Từ Thông có chút căm giận nói: “Hiện giờ tao không có, nếu muốn nhanh, cần ngay bây giờ, thì tự đi tìm ‘Mập mạp’đi.”

” ‘Mập mạp’ là ai?” Tô Bắc liếm liếm đôi môi khô khốc hỏi.

“Vương Thành lớp 11.” Từ Thông không tình nguyện trả lời.

Tô Bắc cũng không hỏi hắn thêm gì nữa.

Từ Thông không quan trọng, La Đồng cũng chỉ là một nhân vật nhỏ, chân chính nắm giữ mạng lưới thuốc phiện của trường học A là một kẻ khác.

Trong đầu Tô Bắc suy nghĩ, rốt cuộc nên làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ của tên biến thái giao cho.

Dùng vũ lực? Tô Bắc nhìn cơ thể không chút cường tráng nào của mình, lắc lắc đầu, con đường này không thể thực hiện.

Dùng tiền bạc? Có thể thử xem, trong tay cậu vẫn còn một ít.

Ở cái mạng lưới thuốc phiện này, muốn chiếm được tín nhiệm của bọn họ là vô cùng khó khăn, Tô Bắc không cho rằng chỉ dựa vào số tiền trong tay là có thể thuận lợi đánh nhốt họ vào bên trong, không cần làm gì cũng có thể trở thành thành viên của nó, muốn giành được quyền khống chế, đó là suy nghĩ ngu ngốc, trừ phi cậu có một ưu thế khác.

Tô Bắc trái lo phải nghĩ, cũng không thể đưa ra một biện pháp nào.

Cuối cùng cậu quyết định, đi một bước tính một bước, biết đâu có thể ngoài ý muốn chiếm tiên cơ.

Giống như lúc tên biến thái phái người đưa dao cho cậu trong phòng vệ sinh, nhiệm vụ này, có lẽ anh ta sẽ nhúng tay vào.

Vương Thành không khó tìm, Tô Bắc giữ chặt vai một nam sinh đang đi ngang qua hỏi hỏi, sau đó liền biết được lớp của gã.

Xem ra bạn học có ngoại hiệu ‘Mập mạp’ này trong lớp năm hai của trường cũng rất nổi danh.

Tô Bắc tìm thấy phòng học, đứng trước cửa, nhìn một tên mập đang nước miếng tung bay nói chuyện, Tô Bắc hô to một tiếng: “Vương Thành, Mập mạp.”

Người tên ‘Mập mạp’ kia quả nhiên xoay đầu ngay lập tức, gã nheo mắt, hai con ngươi nhỏ liếc Tô Bắc từ trên xuống dưới.

Vương Thành đẩy ra cái bàn chặn đường, bước tới, gã nhìn Tô Bắc hỏi: “Cậu tìm tôi?”

Tô Bắc gật đầu: “Từ Thông kêu tôi tới.”

Nghe thấy cái tên Từ Thông, thần sắc Vương Thành có chút thả lỏng: “Đi theo tôi.”

Hai người đi tới một góc hẻo lánh, vắng vẻ.

Vương Thành đột nhiên cười lớn, gã lấy hai tay ôm ngực nhìn Tô Bắc: “Mày muốn gì.”

Thần kinh Tô Bắc đã sớm bị biến thái luyện thành cứng cáp: “Vậy phải xem đàn anh đây có gì đã?”

Vương Thành cười nhạo một tiếng: “Màu trắng, màu đỏ đều có, chỉ coi mày có đủ tiền hay không.”

Gã cầm một cái bình thủy tinh nhỏ, bên trong có vài viên thuốc hình con nhộng gì đó.

Tô Bắc biết, mấy cái chai màu đỏ là thuốc lắc, màu trắng là phấn K.

Cậu nghĩ nghĩ: “Cái bên này bao nhiêu tiền?”

Vương Thành giơ ba ngón tay thô to, trước mặt cậu lắc lắc.

Tô Bắc không nói hai lời, lấy ra cái ví, đưa tiền.

Vương Thành ngược lại kinh ngạc, gã nhìn Tô Bắc cầm cái bình thủy tinh cất vào túi: “Cẩn thận chút, đừng dùng quá liều, nếu như bị người khác phát hiện, mày biết hậu quả là gì.”

Tô Bắc nhìn gã một cái, gật gật đầu.

Cậu vốn không định sử dụng, chỉ vì muốn tiếp cận bọn họ thôi.

Tô Bắc lên lớp luyện TaeKwonDo. Trải qua những ngày phải hao tổn tâm tư thế này, cuộc sống quá mức bận rộn khiến cậu ngay cả thời gian suy nghĩ linh tinh cũng không có.

Có một sẽ có hai, Tô Bắc giao dịch với Vương Thành thêm một lần.

Cứ vào lúc giao dịch, Tô Bắc đều chú tâm quan sát nhất cử nhất động của Vương Thành, cậu chú ý tới trên gã hẳn còn có kẻ khác, mạng lưới thuốc phiện trừ bỏ phía dưới, bên trên những người đó đều là một tuyến liên hệ, Vương Thành chỉ là một trong số những người trong mạng lưới thuốc phiện mà thôi.

Sự tình càng ngày càng khó giải quyết.

Lúc cậu sắp hoàn thành giao dịch với Vương Thành, người mà Tô Bắc vài ngày không thấy – Chu Phỉ Thạch đột nhiên xuất hiện.

Y trốn trong góc phòng thấy Tô Bắc và Vương Thành.

Tô Bắc trong tay còn cầm cái bình thủy tinh, Chu Phỉ Thạch dùng ánh mắt tinh tường nhìn thoáng qua thứ trong tay cậu.

Việc ngoài ý muốn này khiến Tô Bắc lập tức kết thúc giao dịch, trở về tầng trệt của năm ba.

Sự tình đã thoát li khỏi quỹ đạo.

Tô Bắc bình tĩnh, vẻ mặt Chu Phỉ Thạch… rất nhiều thâm ý, y tựa hồ biết Tô Bắc đang làm gì.

Chẳng lẽ Chu Phỉ Thạch cũng dính vào mạng lưới thuốc phiện, y là người ‘dùng’ hay kẻ ‘buôn’ ?

Chu Phỉ Thạch cho người ta cảm giác thuần khiết, thanh thuần, giống như đắm chìm vào trong những giọt nắng chiếu lên cây cỏ.

Tô Bắc thật sự không tưởng tượng nổi việc Chu Phỉ Thạch nhúng một chân vào chuyện này.

Ý thức được suy nghĩ này, Tô Bắc có chút tự giễu.

Bạn học chung quanh cậu, thoạt nhìn cũng có vài người giống như vậy, dù là người xấu cũng có ai viết chữ ‘Xấu’lên mặt bao giờ?

Cái cần suy xét bây giờ là, Chu Phỉ Thạch trong mạng lưới thuốc phiện này có địa vị thế nào.

Nhiệm vụ thứ hai của cậu, có thể vì sự xuất hiện Chu Phỉ Thạch mà từ đường chết chuyển qua cơ hội xoay chuyển tình thế hay không?

Tô Bắc sờ sờ bình thủy tinh nhỏ trong túi quần.

Trong đầu nhớ lại một đoạn thời gia gặp mặt Chu Phỉ Thạch sau khi chuyện đã xảy ra.

Tuy bọn họ sống chung một nhà, nhưng thời gian gặp mặt cũng không nhiều,dù Tô Bắc dạo này không thường xuyên ở nhà, thì cũng tự nhốt mình trong phòng, như vậy có thể tính, số lần hai người gặp mặt chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Lúc này, Tô Bắc hối hận.

Nếu sớm biết như vậy, cậu sẽ tìm hiểu tên nhóc kia kĩ càng.

Dưới tình huống này, ấn tượng Chu Phỉ Thạch lưu lại cho Tô Bắc cũng chỉ là: Bộ dạng không tệ, tính cách kém cỏi.

Dù hai người có gặp mặt, cũng chỉ là bắt bẻ nhau.

Đại khái Chu Phỉ Thạch cũng giống như Tô Bắc, ngay cả con mắt cũng không thèm cho đối phương.

Tô Bắc trở về nhà, cậu đổ cái bình thủy tinh nhỏ ra, cất vào một cái bình lớn.

Bỗng nhiên, di động cậu vang lên.

Tô Bắc nhảy dựng, cậu nhìn di động đang rung, có hơi chần chờ.

Trong lòng bỗng sinh ra sợ hãi.

Tô Bắc cưỡng chế trái tim đang đập nhanh của mình, lấy lại bình tĩnh, nhìn nhìn số điện thoại, cậu thở phào một hơi, mừng ghê, không phải tên biến thái, là Lôi Thiên.

Lôi Thiên tìm cậu làm gì, cuối tuần trước, Lôi Thiên không đến lớp TaeKwonDo.

Tô Bắc nhận cuộc gọi: “Alo, Lôi sư huynh.”

Thanh âm Lôi Thiên trầm thấp, tràn ngập sự hùng hậu: “Tô Bắc, tôi có việc tìm cậu, cậu có thể ra ngoài không?”

Tô Bắc trực tiếp đáp ứng Lôi Thiên, hắn đưa cậu địa chỉ gặp mặt.

Chỗ đó cách nhà cũng không xa lắm, đi xe đến đó chỉ cần hơn mười phút.

Tô Bắc đi nhanh đến một quán cà phê, Lôi Thiên đang ngồi chờ.

Hắn nhìn Tô Bắc đang tiến vào, tay lập tức giơ lên vẫy vẫy, Tô Bắc đi qua ngồi đối diện hắn.

Vừa ngồi xuống, Tô Bắc liền hỏi: “Lôi sư huynh tìm tôi có việc gì?”

Người không có chuyện sẽ không tới nhà, Tô Bắc không cho rằng mối quan hệ giữa mình và Lôi Thiên đã thân mật đến mức rảnh rỗi sẽ ra ngoài hẹn riêng.

Trong mắt Lôi Thiên, cậu chỉ là một đứa trẻ non nớt.

Lôi Thiên gọi một li cà phê cho Tô Bắc, mở miệng nói: “Tôi tìm cậu là vì muốn hỏi về ngôi trường mà cậu đang học.”

Tô Bắc ngẩn người: “Trường học của tôi? Trường học của tôi làm sao vậy?”

Cậu trong lòng căng thẳng, không thể nào, chẳng lẽ nhanh như vậy liền tra đến ‘việc’ xảy ra trong trường học A?

Trên khuôn mặt tuấn lãng của Lôi Thiên có vẻ trầm trọng lẫn đau lòng: “La Đồng là bạn học của cậu phải không? Buổi tối hôm đó cậu xuất hiện tại King là vì đi chung với họ?”

Biểu tình Tô Bắc vặn vẹo, cậu sợ hãi vụng trộm nhìn Lôi Thiên, sau đó chần chờ gật đầu, kế tiếp lại lắc đầu.

Ngược lại Lôi Thiên bị dáng vẻ này của cậu làm bật cười: “Cứ gật đầu rồi lại lắc đầu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Tô Bắc do dự nói: “Tôi nghe bạn bè trong lớp nói bàn tay La Đồng bị người chém.”

Lôi Thiên gật đầu.

Vẻ mặt Tô Bắc giống như bị dọa, trợn tròn đôi mắt: “Tôi… tôi không biết La Đồng cùng người bên ngoài có quan hệ gì, tôi… tôi…”

Tô Bắc ấp a ấp úng, tựa hồ có lời khó nói.

Lôi Thiên vỗ bả vai đơn bạc của Tô Bắc: “Đừng sợ, có đàn anh như tôi ở đây, không ai dám đụng tới cậu.”

Tô Bắc cảm kích nhìn hắn một cái, giống như đang hạ hết quyết tâm, đem chuyện La Đồng lừa mình nói ra.

Cậu cúi đầu, hốc mắt đỏ lên, giọng nói có chút khàn khàn: “Tôi… tôi nghe xong, liền tức giận chạy ra.”

Lôi Thiên giống như đang an ủi, vỗ vỗ bờ vai cậu.

Tô Bắc ngẩng đầu, vẻ mặt tuy vẫn có tức giận thương tâm, nhưng tâm tình coi như bình tĩnh.

Cậu kiên định nói: “Tôi… tôi sẽ không bị hắn lừa nữa.”

Lôi Thiên sảng khoái cười: “Vấp ngã một lần, mọi người đều cứ thế đứng lên.”

Tô Bắc hung hăng gật đầu.

Lôi Thiên hỏi rất nhiều chuyện xảy ra trong trường, nhất là về La Đồng, bình thường hắn hay đi chỗ nào đều hỏi rất cẩn thận.

Tô Bắc cũng hai năm rõ mười* nói những việc mình biết cho hắn.

(*) rõ rành rành, không còn nghi ngờ gì nữa hoặc không còn chối cãi được nữa.

Lôi Thiên hỏi xong, sắc mặt có vẻ nghiêm túc.

Tô Bắc sợ hãi nhích lại gần vào chỗ trống bên trong của sô pha.

Lôi Thiên chú ý tới cậu bất an, lại phất tay kêu phục vụ mang một đĩa bánh ngọt.

Tô Bắc liền buồn không lên tiếng, cúi đầu ăn bánh ngọt, mà tay Lôi Thiên vô ý thức gõ bàn như đang suy nghĩ việc gì.

Đến khi Tô Bắc ăn xong, đã qua một hồi lâu, thần trí Lôi Thiên tỉnhtáo lại, hắn tỏ vẻ xin lỗi nhìn Tô Bắc, kêu cậu mau về nhà.

Tô Bắc nhìn bóng dáng hắn rời đi, biểu tình lập tức trầm xuống.

Tình huống không ổn.

Nhìn Lôi Thiên chuyên tâm như vậy, khẳng định muốn tra ra chuyện La Đồng.

Nếu như hắn tiếp tục tra sâu nữa, mạng lưới thuốc phiện trường A có thể bị bại lộ, nếu như mình còn can thiệp, không chừng còn bị liên lụy.

Nhưng mà, cái nhiệm vụ của tên biến thái lại không thể không làm.

Chẳng lẽ đợi đến khi Lôi Thiên phát hiện, sau đó chờ hắn động thủ nữa ư….

Tô Bắc âm thầm chờ mong, nếu Lôi Thiên có thể trừ tận gốc cái mạng lưới thuốc phiện, vậy nhiệm vụ phiền toái của mình đã được giải quyết còn gì.

Kết quả này Tô Bắc đã sớm nghĩ tới, cho nên vào khi Lôi Thiên hỏi, cậu cố ý ‘vô tình’ lộ ra một số tin tức.

Tô Bắc đứng tại chỗ suy nghĩ một hồi,mọi chuyện vẫn còn rối răm.

Tên biến thái không có khả năng không biết chuyện này, nếu như phát hiện cậu động tay động chân, có thể hay không lại trừng phạt gì nữa.

Nghĩ vậy, Tô Bắc rùng mình một cái.

Nhớ lại chuyện tên biến thái tha cho cậu trở về ngày hôm đó, anh ta gửi một tin nhắn sang di động Tô Bắc:

– Không được tháo khuyên trên ngực ra.

Tô Bắc nhìn tin nhắn này, trong lòng thoáng trùng xuống, cậu vốn định tìm một nơi không có người,bỏ hai cái khuyên đeo trên người xuống, không ngờ tới biến thái lại gửi qua cái tin nhắn như vậy.

Cậu không dám không nghe.

Thủ đoạn tên biến thái cậu đã lĩnh giáo một lần, không bao giờ muốn lĩnh giáo thêm lần thứ hai.

Cậu rất hoài nghi, nếu mình không nghe lời, tên biến thái kia có xuyên trên người cậu thêm cái lỗ thứ ba, rồi lỗ thứ tư,… nữa hay không.

Tô Bắc xoay người đi tới thang máy, lúc này, Tô Bắc nhìn thấy một bóng người mảnh khảnh đứng dưới đèn đường cách đó không xa, đang nhìn cậu.

Cậu chau mày, là Chu Phỉ Thạch, y ở chỗ đó đã bao lâu rồi, có thấy Lôi Thiên không?

Chu Phỉ Thạch mang theo cảm giác tùy ý bước về phía Tô Bắc.

Cậu đứng một chỗ nhìn y, đây là lần đầu tiên Chu Phỉ Thạch gặp cậu mà không nói lời châm chọc hay khiêu khích nào.

Giờ Tô Bắc hoài nghi, Chu Phỉ Thạch cố ý làm như vậy, y thoạt nhìn không giống như một thiếu niên táo bạo dễ nổi giận.

Ánh mắt Chu Phỉ Thạch trong suốt, giống như dòng suối trong trẻo.

Y nhìn Tô Bắc, Tô Bắc nhìn y, hai người nhìn nhau trong chốc lát.

Chu Phỉ Thạch đột nhiên cười nhạo một tiếng: “Mặc kệ anh muốn làm gì, tôi khuyên anh tốt nhất là không nên dính dáng vào những thứ đó.”

Sắc mặt Tô Bắc vẫn hơi tái nhợt, Chu Phỉ Thạch căn bản không biết cậu không có quyền lựa chọn đường sống.

Giọng y tuy rằng vẫn khó ưa như vậy, nhưng câu nói kia lại mang tính khuyên bảo.

Tô Bắc lạnh lùng nhìn y: ”Cứ mặc kệ chuyện của tôi.”

Chu Phỉ Thạch biến sắc, âm thanh lạnh lẽo đến mức có thể hóa băng: ”Lòng tốt không được đền đáp, đừng bảo sao đến lúc đó chết mà còn không biết.”

Tô Bắc không trả lời y, xoay người đi vào thang máy.


(1) không biết câu này ở đâu chui dô.

Thần: *Chớp* Ta thích ‘mập mạp’ hơn ‘béo’, mạn phép sữa lại nhé tục tưng Salies :))

14 bình luận về “Chương 7: Nhiệm vụ thứ hai. [Đã beta]”

Gửi phản hồi cho Trần Đặng Thục Hiền Hủy trả lời